Sự giản đơn là chính là tận cùng của những điều tinh tế

(JFC.VN) – Mới giành được 5 điểm sau 9 trận đầu tiên, tân binh SPAL đang đứng áp chót trên bảng xếp hạng Serie A nhưng khát vọng của đội bóng không vì thế mà lụi tàn và cơ hội ở lại Serie A năm sau không phải là không có. Cùng đọc lại một bài viết thú vị của Callum Rice Coates để xem đội bóng bé nhỏ này thế nào nhé.

“Không ai nghĩ rằng chúng tôi đạt được thành quả này”. Huấn luyện viên Spal Leonardo Semplici đã nói thế khi đội bóng của ông chính thức được lên Serie A cuối mùa giải trước. “Chúng tôi đã có một cuộc phiêu lưu kỳ lạ và đã làm rất tốt.”

Không ai đoán được như thế, cả với những người hâm mộ lạc quan nhất ở thành Ferrara nơi dóng quân của đội bóng này. Chỉ một năm trước, SPAL mới kiếm được suất lên hạng Serie B lần đầu tiên sau 23 năm, và chỉ mới 5 năm trước họ còn đang chơi ở giải nghiệp dư trong tình trạng kiệt quệ về tài chính. 

 Cho dù không mấy người bên ngoài Italia, và ngay cả ở trong nước, biết rõ về SPAL hay  gọi tên đầy đủ là Societa Polisportiva Ars et Labor, thì họ là một đội bóng có lịch sử rất quyến rũ, và một đội bóng đã từng cận kề bi kịch sớm tàn.

SPAL cho dù có ít danh tiếng, nhưng là một trong những đội bóng lâu đời nhất Italia, thành lập năm 1907 bởi những thầy tu dòng Salesian trong một tu viện. Đội bóng đầu tiên của Fabio Capello. Edy Reja và Luigi Delneri, SPAL từng chơi ở Serie A những năm 1950s, 1960s với bộ máy quản lý khôn ngoan và hiệu quả.  Ông chủ tịch sắc sảo Paolo Mazza, người sau này được đặt tên cho sân bóng để tôn vinh, đã từng là nhân tố chính cho sự vững vàng của đội. 

Trước khi ông sớm qua đời năm 1981, mà sau đó tình hình tài chính của đội bóng bắt đầu trở nên tồi tệ, Mazza là một nhà cách tân và tiên phong trên thị trường chuyển nhượng Italia. ông chủ tịch quỷ quyệt và lập dị thâu nạp những cầu thủ trẻ trước đây từng vật lộn với khó khăn, tìm tòi tài năng và chìa ra cho những người mà ông thấy có tiềm năng một cơ hội mới. Những người như Edoardo Reja, Alberto Bigon và Luigi Delneri đều được nên người nhờ sự dẫn dắt của ông. 

Khi thời gian làm chủ của Mazza qua đi, thì cũng là lúc sự đảm bảo chắc chắn của chủ đội bóng cũng không còn.  Một thời gian dài quản lý lỏng lẻo dẫn tới sự nghèo nàn trên sân cỏ – tụt xuống tận hạng 3 và càng thêm khó khăn về tài chính. Một dây những đợ khủng hoảng tài chính khiến cho SPAL  mấy lần phải tái cơ cấu, đơn giản chỉ để trốn nợ.

Năm 2012,  SPAL xuống đến đáy bùn đen. Lần thứ hai trong lịch sử, họ bị tuyên bố phá sản, không thể trả những món nợ đang phình to của mình.  Đội bóng chính thức bị giải tán, chỉ trở lại với cái tên SPAL 2013 từ Serie D, hạng 4 và là hạng bóng đá nghiệp dư Italia. Sự giúp đỡ sống còn đến từ đội bóng hạng 4 hàng xóm Giacomese, mà may cho SPAL, là đang được đỡ đầu bởi một người hâm mộ trung thành Walter Mattioli.

 Đội bóng tí hon ở Masi Torello đã hợp lại với SPAL, và như thế là bắt đầu một cuộc sống mới đầy ấn tượng. Với Mattioli đó là một giấc mơ cả đời đã thành hiện thực,  cho dù, ở khía cạnh nào đó nó là hoàn cảnh không mong muốn. Sau 25 năm làm chủ Giacomense, ông đã trở thành chủ tịch SPAL, và nhanh chóng cho thấy sự chắc chắn cần thiết.

Ông đã mang cựu cầu thủ Giacomense, Davide Vagnati, về làm giám đốc thể thao, người đã sát cánh với ông cải thiện tình hình trên sân cỏ, trong khi những người gia đình ở Colombarini chủ mới của đội mang đến  những món đầu tư thật sự. Điều đó mang đến không khí sung túc và đáng tin cậy trên đỉnh cao mà họ đã không có trong nhiều năm trước, mà quan trọng nhất, là lòng say mê và thấu hiểu. 

 Mattioli nói: “Chúng tôi đã hứa với chính mình là sẽ không còn vấn đề tài chính nào nữa, không còn vụ lùm xùm nào nữa, không còn khổ sở lần nào nữa. Không một lần nào nữa.” Và từ đó đến nay, những điều đó chưa từng trở lại. Từ đó chỉ có thành công, như một ngôi sao băng sáng lên trong đêm tối của Calcio.

Đó không phải là một hành trình trở về Serie a dễ dàng cho SPAL. Sự đi lên nhanh chóng của họ từ gần như lụi tàn đến thành nhà vô địch Serie B có thể nhìn thấy  đơn giản thế, nhưng nó cũng cần phải chèo chống khéo léo và cả một sự quyết tâm tập thể để mà đoạt được Hạn chế về mặt ngân sách để lại không nhiều lựa chọn nhưng để tập hợp một đội ngũ toàn những cầu thủ người Italia, mặc dù không phải hoàn toàn do ý muốn, nhưng cũng lập tức trở thành một niềm tự hào với SPAL. 

Ngân sách của đội bóng thậm chí còn bị giảm đi như vài đội bóng hạng hai ở mùa giải trước, nhưng không có mấy đội có được tổ chức và cơ cấu chắc chắn như đội bóng bé nhỏ xứ  Emilia-Romagna này. Sau đó phải kể đến huấn luyện viên, Semplici, người được kéo về từ ban huấn luyện trẻ của Fiorentina. Ông đến SPAL vào tháng 12 năm 2014, khi đội bóng đang vùng vẫy ở hạng ba, kết thúc mùa bóng ấy một cách an toàn để rồi sau đó tiếp tục dẫn dắt đội bóng lên hai hạng liên tiếp .

Semplici đã tứng ví mình như một Leonardo – không phải – Da Vinci khác, cho dù ông cũng là người đứng đầu trong cuộc phục hưng bóng đá, là Jardim, huấn luyện viên của Monaco. Bóng đá của SPAL là những bước chạy đua, tấn công, nhưng hiệu quả, trong đội hình mũi khoan 3-5-2 được vận hành bởi một đội ngũ không có cái tôi cá nhân và cực kỳ kết dính. 

Picture

 

Tuy thếsự trỗi dậy ấn tượng của SPAL không phải do một cá nhân. Đó là do những thành quả tích lũy được bằng sự cố gắng, mà một trong đó là tổng hòa nỗ lực gắn kết  của một tập thể những cầu thủ và ban huấn luyện hiểu biết lẫn nhau. Tổng giám đốc Alessandro Adreini và trưởng nhóm tuyển mộ Giacomo Laurino đã giúp đội bóng sắp xếp được một khối giữa những cầu thủ nhiều kinh nghiệm lẫn những cầu thủ trẻ, hầu hết đến từ hợp đồng tự do và đi mượn.

Thủ môn tuổi đôi mươi Alex Meret (nay đang chấn thương) nổi bật trong hành trình thăng hạng mùa giải trước, trở thành cầu thủ SPAL đầu tiên kể từ đầu những năm 1950s được chơi cho đổi tuyển quốc gia. Sau đó là  cầu thủ trung vệ đôi tám có phong độ cực kỳ ổn định Kevin Bonifazi, mượn được từ Torino, và tền vệ chạy cánh Manuel Lazzari đã ở đội bóng từ thời mới hợp nhất với Giacomense. Họ được bao bọc bởi những những đàn anh dày dặn trận mạc như Mirco Antenucci, cựu tiền đạo Leads United đã ghi 18 bàn cho đội vô địch (Serie B) hay Sergio Floccari 35 tuổi đã đóng góp cho đội bóng không nhỏ bằng những bàn thắng sau khi đến đội vào tháng 1 năm 2017.       

Để xem đội bóng khiêm tốn này phiêu lưu ở như thế nào ở Serie A, một hạng đấu được xem như là sẽ làm nhụt chí một đội bóng vốn không quen với giải đấu lớn nhất. Sân bóng bé ti 8,500 chỗ ngồi  Paolo Mazza của SPAL thường đều đặn được lấp đầy theo niềm lạc quan và nhiệt tình tăng lên từ mùa giải trước, và gần như mua được một tấm vé càng khó hơn sau khi đội bóng đã lên hạng cao nhất. Sự kỳ vọng, dù vậy, sẽ nhỏ nhất thôi. 

Ông Semplici nói: “Chúng tôi sẽ phải chiến đấu với những đội bóng có ngân sách lớn hơn, có lịch sử lẫy lừng hơn hơn chúng tôi tin chắc  cách tiếp cận chuyên nghiệp và lòng hăng say của đội sẽ giữ chúng tôi ở lại hạng đấu cao nhất. Đôi khi giấc mở trở thành hiện thực.”

Rõ ràng là, không có mục tiêu nào khác ngoài việc cố gắng sống sót ở lại Serie A đối với SPAL. Mọi điều kỳ diệu  khác đều đưa câu chuyện đã lạ lùng này đến vương quốc của những điều huyền bí. Nhưng mà cũng có những cơ sở, như được giúp sức bởi tổ chức đội bóng thông minh đã chứng tỏ giá trị rồi và cả tài năng tỏa sáng của  Semplici. Hồi đầu mùa họ đã giữ được huấn luyện viên ở lại trước những con mắt chèo kéo của Fiorentina và cả Napoli.

Simplici, ông đã cho thấy mình không có gì ngoài việc tập trung hoàn toàn vào công việc ông đang có trong tay.   Sau khi lên hạng mùa trước ông bảo, cũng rất là hài lòng về mặt cá nhân, tôi đã bắt đầu từ hai bàn tay trắng và tôi thấy hạnh phúc. Tôi đã huấn luyện những người đàn ông trước bất kỳ thứ gì, rồi mới đến những cầu thủ.Semplici nghĩa là đơn giản trong tiếng Italia, và đó cũng là điều gì đó đẹp giản dị, gần như là cũ kỹ, về con đường mà SPAL đã tái sinh và vùn vụt vượt lên qua từng giải đấu để trở lại hạng cao nhất. Nhưng như Leonardo Da Vinci đã từng nói “sự giản đơn là chính là tận cùng của những điều tinh tế.” SPAL của thời hiện đại, được tái thiết bởi một chủ tịch đầy lòng đam mê và dẫn dắt bởi một huấn luyện viên thông minh không kém, giờ đây đã thấy mình hòa vào trong dòng chảy quý phái của bóng đá Italia.
Callum Rice Coates